Không biết bao giờ mình mới có thể có lại được những giây phút hạnh phúc như thế, tôi chở nó ngồi đằng sau, trong khi trời mưa to và đường ngập nước, tôi thấy nó lạnh lắm, ước gì tôi có thể dũng cảm nắm hai bàn tay lạnh ngắt của nó lại cho ấm hơn, nó không dám ngồi sát, tôi nhắc nó ngồi sát vào cho ấm, và nó làm thế, nó ngoan ngoãn để trả lời bằng giọng yếu ớt dịu nhẹ lạnh rung trong cái buổi mưa dầm, tôi sẻ nhớ cái giọng nói đó mãi mãi, tôi lấy tay chặn từng hạt mưa lại, nhưng không thể, mưa làm ướt hết chân của nó rồi, mặt nó cũng ước, tôi bít nó rất lạnh, và tôi cũng chỉ...